Showing posts with label Truyện. Show all posts
Showing posts with label Truyện. Show all posts

Tuesday, October 13, 2015

Ta bắt gặp trong Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh một thế giới đấy bất ngờ và thi vị non trẻ với những suy ngẫm giản dị thôi nhưng gần gũi đến lạ. Câu chuyện của Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh có chút này chút kia, để ai soi vào cũng thấy mình trong đó, kiểu như lá thư tình đầu đời của cu Thiều chẳng hạn... ngây ngô và khờ khạo.
Nhưng Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh hình như không còn trong trẻo, thuần khiết trọn vẹn của một thế giới tuổi thơ nữa. Cuốn sách nhỏ nhắn vẫn hồn hậu, dí dỏm, ngọt ngào nhưng lại phảng phất nỗi buồn, về một người cha bệnh tật trốn nhà vì không muốn làm khổ vợ con, về một người cha khác giả làm vua bởi đứa con tâm thầm của ông luôn nghĩ mình là công chúa,... Những bài học về luân lý, về tình người trở đi trở lại trong day dứt và tiếc nuối.
Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh lắng đọng nhẹ nhàng trong tâm tưởng để rồi ai đã lỡ đọc rồi mà muốn quên đi thì thật khó.


“Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” truyện dài mới nhất của nhà văn vừa nhận giải văn chương ASEAN Nguyễn Nhật Ánh - đã được Nhà xuất bản Trẻ mua tác quyền và giới thiệu đến độc giả cả nước.
Cuốn sách viết về tuổi thơ nghèo khó ở một làng quê, bên cạnh đề tài tình yêu quen thuộc, lần đầu tiên Nguyễn Nhật Ánh đưa vào tác phẩm của mình những nhân vật phản diện và đặt ra vấn đề đạo đức như sự vô tâm, cái ác. 81 chương ngắn là 81 câu chuyện nhỏ của những đứa trẻ xảy ra ở một ngôi làng: chuyện về con cóc Cậu trời, chuyện ma, chuyện công chúa và hoàng tử, bên cạnh chuyện đói ăn, cháy nhà, lụt lội,... “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” hứa hẹn đem đến những điều thú vị với cả bạn đọc nhỏ tuổi và người lớn bằng giọng văn trong sáng, hồn nhiên, giản dị của trẻ con cùng nhiều tình tiết thú vị, bất ngờ và cảm động trong suốt hơn 300 trang sách. Cuốn sách, vì thế có sức ám ảnh, thu hút, hấp dẫn không thể bỏ qua.

Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh (PDF,PRC,EPUB)

Monday, October 12, 2015

Giới Thiệu:

Nguyễn Nhật Ánh là tên và cũng là bút danh của một nhà văn Việt Nam chuyên viết cho tuổi mới lớn. Ông sinh ngày 7 tháng 5 năm 1955 tại huyện Thăng Bình, Quảng Nam.


Thuở nhỏ ông theo học tại các trường Tiểu La, Trần Cao Vân và Phan Chu Trinh. Từ 1973 Nguyễn Nhật Ánh chuyển vào sống tại Sài Gòn, theo học ngành sư phạm. Ông đã từng đi Thanh niên xung phong, dạy học, làm công tác Đoàn Thanh niên Cộng Sản Hồ Chí Minh. Từ 1986 đến nay ông là phóng viên nhật báo Sài Gòn Giải Phóng, lần lượt viết về sân khấu, phụ trách mục tiểu phẩm, phụ trách trang thiếu nhi và hiện nay là bình luận viên thể thao trên báo Sài Gòn Giải Phóng Chủ nhật với bút danh Chu Đình Ngạn. Ngoài ra, Nguyễn Nhật Ánh còn có những bút danh khác như Anh Bồ Câu, Lê Duy Cật, Đông Phương Sóc, Sóc Phương Đông,...

Tác phẩm mới nhất của Nguyễn Nhật Ánh được NXB Trẻ ấn hành mang tên Ngồi khóc trên cây, xuất bản ngày 27 tháng 6 năm 2013.






Truyện nhiều tập:

- Kính vạn hoa
Chuyện xứ Langbiang

Truyện dài, truyện ngắn, thơ và các tác phẩm khác:

- Thành phố tháng tư (thơ, in chung với Lê Thị Kim, 1984)
- Trước vòng chung kết (truyện dài, 1985)
- Cú phạt đền (truyện ngắn, 1985)
- Đầu xuân ra sông giặt áo (thơ, 1986)
- Chuyện cổ tích dành cho người lớn (tập truyện, 1987)
- Bàn có năm chỗ ngồi (truyện dài, 1987)
- Còn chút gì để nhớ (truyện dài, 1988)
- Bí mật của một võ sĩ (tập truyện, 1989)
- Cô gái đến từ hôm qua (truyện dài, 1989)
- Chú bé rắc rối (truyện dài, 1989)
- Nữ sinh (truyện dài, 1989)
- Thiên thần nhỏ của tôi (truyện dài, 1990)
- Phòng trọ ba người (truyện dài, 1990)
- Mắt biếc (truyện dài, 1990)
- Thằng quỷ nhỏ (truyện dài, 1990)
- Hoa hồng xứ khác (truyện dài, 1991)
- Hạ đỏ (truyện dài, 1991)
- Bong bóng lên trời (truyện dài, 1991)
- Bồ câu không đưa thư (truyện dài, 1993)
- Những chàng trai xấu tính (truyện dài, 1993)
- Tứ tuyệt cho nàng (thơ, 1994)
- Lễ hội của đêm đen (thơ, 1994)
- Trại hoa Vàng (truyện dài, 1994)
- Út Quyên và tôi (tập truyện ngắn, 1995)
- Đi qua hoa cúc (truyện dài, 1995)
- Buổi chiều Windows (truyện dài, 1995)
- Quán gò đi lên (truyện dài, 4/12/1999)
- Những cô em gái (truyện dài, 7/5/2000)
- Ngôi trường mọi khi
- Tôi là Bêtô (truyện, 4/4/2007)
- Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ (truyện, 1/2008)
- Đảo mộng mơ (truyện, 21/10/2009)
- Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh (truyện dài, 24/10/2010)
- Lá nằm trong lá (truyện dài, 24/9/2011)
- Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ (truyện dài, 6/2012)
- Sương khói quê nhà (tạp văn, 2012)
- Người Quảng đi ăn mì Quảng(tạp văn, 2012)
- Ngồi khóc trên cây (truyện dài, 27/6/2013)

62 truyện ngắn của Nguyễn Nhật Ánh:

Anh chị yêu dấu
Ba lô màu xanh
Bài toán do vui
cờ năm chỗ ngồi
Bắt đền hoa sứ
Bí ẩn của mốt
Bí mật kẻ trộm
Bồ câu không đưa thư
Bờ vai nghiêng nắng
Buổi chiều Windows
Cánh đàn ông chúng mình
Cầu chúc hai người hạnh phúc
Chú bé rắc rối
Cháu của bà
Cô gái đến từ hôm qua
Cổ tích bên đường
Còn chút gì để nhớ (2 phần)
Con ruồi
Đi qua hoa cúc
Đoàn kịch tỉnh lẻ
Hạ đỏ
Hoa hồng xứ khác
Hoạ mi một mình
Làm chồng thật khó
Làm gì có một ông bố như thế
Lang thang trong rừng
Mắt biếc
Một mình
Một phút trách nhiệm
Nghệ thuật bậc thầy
Ngôi sao nhỏ
Ngôi trường mỗi khi
Người tốt
Nhà ảo thuật
Nhân vật nữ của tôi
Những chàng trai xấu tính
Những cô em gái
Những con gấu bông
Những cuộc gặp gỡ tình cờ
Những người vui tính
Nữ sinh
Ông thầy nóng tính
Phòng trọ ba người
Quán Gò đi lên
Quán kem
Sợ vợ - lợi hay hại
Thám tử nghiệp dư
Thằng quỷ nhỏ
Theo dấu chim ưng
Thiên thần nhỏ của tôi
Thơ tình
Tiền chuộc (2 phần)
Tivi, tủ lạnh hay cát-xét
Tôi trở thành người nội trợ đảm đang như thế nào
Trại hoa vàng
Trước vòng chung kết
Truyện cổ tích dành cho người lớn
Út Quyền và tôi
Viên ngọc
Xin lỗi mày tai to

Nguyễn Nhật Ánh - Trọn bộ các truyện ngắn ( PRC, PDF, EPUB)

Friday, October 9, 2015

THIÊN THẦN NỔI GIẬN - SIDNEY SHELDON

Giới thiệu:
Với hàng chục đầu sách đều thuộc loại best - seller như "Nếu còn có ngày mai", "Thiên thần nổi giận", "Người lạ trong gương"..., ông trở thành tác giả ăn khách nhất hành tinh. Ở khắp mọi hang cùng ngõ hẻm trên trái đất người ta đều đọc và biết tới cái tên Sidney Sheldon.
Ông nhìn nhận về sứ mạng cầm bút của mình khá đơn giản: "Một lần tại ngôi làng ở Marốc, tôi bắt gặp đám đông ngồi quanh đống lửa say sưa nghe kể chuyện. Tôi bỗng hiểu ra rằng mình cũng đang làm chính công việc đó, một người kể chuyện, chỉ có điều ở quy mô lớn hơn mà thôi".
Sheldon từng có thời gian dài làm việc ở Hollywood, nơi ông đã viết hơn 20 kịch bản phim nhựa và phim truyền hình. Phần lớn trong số đó được chính ông dựng thành phim với sự tham gia của những ngôi sao huyền thoại như Dean Martin, Judy Garland, Cary Grant... "Khán giả thường ít khi biết tới đạo diễn chứ chưa nói đến các tác giả kịch bản. Đến nay, cũng chỉ vài người biết rằng tôi là một tác giả đoạt giải Oscar. Tôi đã quá quen với sự hờ hững của công chúng, nên vào những năm 70, tôi đã hết sức sửng sốt trước khối lượng thư ào ạt gửi tới từ người hâm mộ khi tôi chuyển sang viết tiểu thuyết. Ở Hollywood thời chúng tôi, chỉ có ngôi sao tầm cỡ Cary Grant mới nhận được nhiều thư như vậy. Cả núi thư, đó cũng chính là dấu hiệu của thành công", ở tuổi ngoài 80, ông bồi hồi nhớ lại.
Thiên thần nổi giận



TẢI VỀ ( PDF, PRC) ( đã được tải : lần )

Và ngay cả bây giờ, trong khu biệt thự sang trọng trên đồi Beverly thuộc khu vực đại lộ Sunset, ông già Sheldon vẫn tiếp tục cho ra lò những cuốn best-seller mới và tiếp tục đón nhận dòng thác thư của người hâm mộ. Có điều ông không viết như mọi người. Trong phòng làm việc của ông không có bất cứ thứ gì để viết: không máy chữ, không máy tính. Trên bàn viết chỉ vẻn vẹn một chiếc máy ghi âm nhỏ với một chiếc mic lớn. Ông giải thích: "Tôi đọc vào máy tất cả những gì muốn viết. Bởi trong bất cứ trường hợp nào khi viết một cuốn truyện tôi luôn cần phải kể nó thành tiếng ít nhất một lần. Thói quen này đã có từ thời còn viết kịch bản. Tôi đi lại trong phòng vừa đọc chính tả cho cô thư ký, vừa nghĩ ra các đoạn đối thoại và các cảnh khác nhau. Ngày nay thì chỉ cần tự ghi âm rồi đưa băng cho thư ký, cô này sẽ đưa văn bản lên máy tính, tôi chỉ còn việc sửa lại và lấy ra". Cứ như vậy mỗi ngày ông viết được khoảng 50 trang và sau đó chỉ còn việc biên tập cho tới khi cuốn tiểu thuyết hoàn thành. Chính bằng phương thức công nghiệp này, suốt 28 năm qua (kể từ khi viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên ở tuổi 52), ông đã sáng tác được 16 cuốn truyện đều trở thành best-seller tầm cỡ hành tinh. Trên toàn thế giới, truyện của ông bán được tổng cộng 280 triệu bản (đó là chưa kể hàng chục triệu bản khác được dịch và in không chính thức ở một số nước, trong đó có cả Việt Nam). Đây là con số khổng lồ chưa từng có xưa nay trong làng sách thế giới. Cuốn tiểu thuyết mới nhất Hãy kể cho tôi nghe những giấc mơ của mình chỉ sau vài tuần phát hành cũng đã kịp đứng đầu danh sách best-seller của Mỹ.

NHỮNG THIÊN THẦN NỔI GIẬN - SIDNEY SHELDON

Có phải cậu muốn thách thức trái tim của tớ không Huy? Vậy thì cậu luôn thắng. Đúng hơn là tình yêu của tớ luôn thắng!

***

Ngân...

Những ngày tháng 9, nắng thôi không còn khẽ xuyên qua ô cửa sổ nhà Ngân nữa. Chỉ còn những giọt tí tách lăn dài thành vệt trên kính, nhòe đi phố xá ngoài kia, không ngớt.

Ngân giam mình trong căn phòng nhỏ, để mặc cho những cảm xúc trào lên nghẹn ở cổ họng. Đắng. Chát. Và thật mặn. Ngân ngắm rất lâu, rất lâu chiếc vòng tay ấy, đã xỉn màu, không nguyên vẹn như ban đầu, những hạt ngọc đính lên mặt dây cũng mất đi nhiều. Nhưng Ngân chưa từng tháo, cũng không bao giờ nghĩ sẽ tháo ra được. Vì, đó là qùa của Huy, dù chỉ trong lúc cao hứng nhất thời, lúc Ngân vòi vĩnh bằng được để có trong một lần đi hội chợ cùng nhau. Vì, nó đã từng theo Ngân trong suốt những năm tháng quen Huy, và yêu Huy lặng thầm. Có lẽ Huy biết, hoặc có lẽ Huy cũng chẳng biết, thì tình cảm đó, đối với Huy mà nói, vẫn chỉ có thể là tình bạn, một người bạn đúng nghĩa. Quãng thời gian 3 năm, giờ cũng như bong bóng xà phòng tan nhanh trong chớp mắt, mà Ngân cứ cố gắng huyễn hoặc mình là sẽ mãi mãi. Mãi mãi ư? Mãi mãi là bao nhiêu lâu?...

vi-ta-van-con-can-co-nhau-trong-doi

Đã một tháng tròn không gặp Huy, mọi thứ đột nhiên mất trọn trong một ngày, là tình yêu, là sự tin tưởng nơi Huy. Mà đến cuối cùng, Ngân nhận được chỉ là lời nói khiến Ngân đau lòng và tổn thương thật nhiều. Những ngày ấy, Ngân đã không đếm hết được bao nhiêu đêm phải ướt gối, bao nhiêu đêm nhìn điện thoại chỉ để mong ngóng một cái tên hiển thị nơi màn hình rồi lại thầm mỉa mai bản thân thật cố chấp, rồi lại trách Huy vô tâm đến vô tình. Có lẽ Huy ổn, có lẽ Huy đã không còn quan tâm nhiều đến một con ngốc ngày ngày chờ đợi Huy. Đúng rồi, Huy quay lại với tình cũ, Huy hạnh phúc, Huy vui vẻ, Huy là Huy của những ngày cũ. Còn Ngân? Ngân cũng mong lắm mình sẽ ổn! Mà chẳng thể!

"Trời trắng xoá màu mưa
Mọi thứ đang lu mờ quá nhanh
Phố vắng ướt nhoà đã khắc sâu hơn những nỗi buồn.

Nhận ra ngần ấy năm em vẫn không thuộc về anh
Anh đã có tất cả nhưng tim em thì không
Và những gì đã từng tồn tại giữa hai chúng ta
Có lẽ không phải tình yêu em mong đợi.."

Cũng đến lúc trả lại mọi thứ về nơi chúng tồn tại, như chưa từng có nhau trong đời. Vì sau đêm nay, Ngân sẽ biến mất trước mắt Huy, ở một nơi xa lạ, và bắt đầu quên đi.

***

1 tháng trước...

Ngân đã định hôm nay tự thưởng cho mình một ngày chỉ ngủ và ngủ. Đêm qua Ngân hình như thức trọn cày nốt những bộ phim còn xem dở, mắt cũng gần như là thâm quầng. Thế mà, Huy lại tàn nhẫn cướp đi bằng những hồi chuông réo rắt. Ngân nổi đóa lên, gần như hét vào điện thoại :

- Có yên cho tôi ngủ không.. Muốn chết à?

Giọng Huy trầm ấm trong điện thoại, năn nỉ :

- Dậy đi Lou với tớ đi, Ngân!

Ngân tỉnh cả ngủ, trở mình đi đến cửa sổ. Mưa. Vẫn là một ngày mưa khắc khoải. Ngân làm sao lại không biết được Huy đang muốn và nghĩ gì cơ chứ!

Mưa và Lou , với Huy, đặc biệt lắm. Ở đó có những kí ức làm Huy đau nhói. Huy thôi không nhắc về cô gái đó, nhưng Ngân biết, cậu không phải đã quên, mà, cố gắng không tự làm tổn thương bản thân mình nhiều thêm nữa. Vì Huy yêu, yêu tha thiết.

Cô gái ấy tên Đan. Nhẹ nhàng bước vào tim Huy rồi như một cơn gió thổi ngang qua, không hề vướng bận. Nhưng Huy vẫn mải mê, Huy không ngừng nhớ, không ngừng nghĩ cho dù cô ấy lừa dối, cô ấy cùng người khác trong khi quen Huy. Huy vẫn thường bảo với Ngân rằng trong những hoàn cảnh đó, Huy sẽ tự tin mà đi tới trước mắt hai người đó mà bình tĩnh phán ra một câu rằng:" Mình chia tay đi em!". Nhưng có ai đoán trước được điều gì, khi Huy là nhân vật trong" tấn bi kịch". Vậy mà ngoài cái nắm đấm tay nổi gân xanh thu vội vào trong tay áo, kéo Ngân chạy đến quán rượu uống đến say khướt thì Huy chẳng hề làm gì nữa. Những ngày ấy, Huy thay đổi. Có lẽ khi con người ta đau đớn quá, họ thường chọn cách làm mới mình để không buồn, không yếu đuối, để không bị nhìn như một kẻ thất tình cần thông cảm. Thế mà càng ngày càng phản đi tác dụng mình muốn có. Huy ôm ấp kỉ niệm trong những ngày mưa, ở Lou, cùng với Ngân, cho đến khi giọt café cuối cùng cũng chẳng còn nữa mới chịu về.

***

- Ừ. Sang đón tớ nhé!



Một ngày mưa. Quán vắng. Hai cốc café sóng sánh trong ly, thơm nồng. Tiếng lanh canh khẽ va chạm trong không gian, Ngân mắt nhắm mắt mở quấy đều. Giọng Huy vang lên:

- Đan về rồi, Ngân ạ. Tớ gặp Đan hôm qua, ngay chỗ này. Đan muốn quay lại. Tớ cũng không muốn từ chối. Nhưng.. Tớ bảo để suy nghĩ thêm.

Tay Ngân run lên, không khỏi hốt hoảng. Ngân cố nói bằng giọng thản nhiên nhất:

- Quay lại? Đến lúc mọc thêm vài ba cái sừng rồi đem tôi cưa luôn một thể.

- Nói cái gì thế? Cô ấy chỉ là nhất thời mới lừa dối thôi.

- Chính mắt tớ, chính mắt tớ thấy, rồi bao nhiêu cái vụ mà ngoài lề mà tớ kể cậu không để vào tai sao? Đan đã làm thế với bao nhiêu người, chắc cậu biết.

- Đan đã biết sai rồi mới khóc lóc, mới đòi quay lại

- Cậu có thể yêu một ai khác, không phải cô ấy. Cậu muốn lại bị tổn thương nữa sao Huy? Đừng cứng đầu nữa. Toàn là lừa dối thôi. Với Đan, tớ... phản đối.

Huy gằn từng tiếng:

- Cậu đừng có vô lý. Mà cậu là cái gì còn đòi tham gia vào việc tớ yêu ai, thích ai. Cậu cản được chắc? Tớ đến đây để thông báo cho cậu biết thôi, Còn chuyện tớ, tớ tự quản, không cần cậu xen vào.

Huy đứng dậy, rời khỏi quán. Để Ngân ở lại với một đống suy nghĩ phức tạp.

Là cái gì? Là cái gì? Chẳng là gì thì phải. Ngân cười khổ, nước mắt nóng hổi rơi, cũng thật ấm mà thật lạnh. Lạnh ngay ở tim Ngân. Một người bạn làm sao có quyền đó chứ?

***

Huy.....

Chẳng biết bao nhiêu lâu rồi Ngân và Huy không gặp nhau, không nói chuyện với nhau nữa. Có lẽ từ khi Huy bước chân ra khỏi Lou ngày mưa hôm đó. Huy thức trắng đêm để suy nghĩ, dù không biết đang muốn gì, làm gì, Huy cũng chẳng quay lại với Đan. Trong đầu Huy hiện lên những câu nói với Ngân mà đến Huy còn không thể tưởng tượng được là mình nói. Mà có lẽ, Ngân sẽ chẳng để bụng đâu. Là bạn bè cũng có lúc này, lúc khác. Rồi Ngân sẽ chạy đến, kéo Huy ra khỏi nhà, dạo qua các phố, ngồi nơi con hẻm chuyện trò, chọc Huy cười như cách Ngân vẫn thường làm. Huy nghĩ ngợi như một điều tất nhiên. Huy vẫn bình thường như mọi ngày bình thường khác.

Mà Ngân, bốc hơi hoàn toàn.

Huy đợi một ngày, rồi hai ngày... một tháng. Huy không chịu nổi nữa, thôi được. Huy sai, Huy nói những lời không nên nói. Vậy thì...

Huy bước ra khỏi nhà, mong Ngân sẽ không trốn tránh, mong Ngân sẽ tha lỗi cho Huy.

Tiếng mẹ đột nhiên vọng ra:

- Ngân gửi cái gì cho con đó, Huy ơi. Nó đưa từ hôm qua mà mẹ quên mất. Con xem thử, ở ngăn tủ thứ hai đấy.

Gửi cái gì giờ này cơ chứ? Huy lấy ra một hộp quà nhỏ xíu, vừa mở Huy đã thấy lòng chùn xuống. Không phải chiếc vòng tay này, Huy đã tặng hay sao? Huy rối, thật sự rất rối.

Đường tới nhà Ngân xa đến lạ. Huy bất an, một dự cảm không lành.

- Bác ơi, Ngân có ở nhà không ạ?

- Ơ, Huy, không phải Ngân bảo con ốm à. Sao không ở nhà cho đỡ bệnh? Nó không báo gì cho con sao? Nó đi Nhật du học từ hôm qua rồi mà!

Huy đứng chôn chân ở đó, cho đến khi những hạt mưa táp vào mặt mới sực tỉnh.

.....

"Ngày... tháng ... năm

Ngân,

1 tháng Ngân xa nhà, xa tớ, Ngân buồn nhiều lắm nhỉ? Mà tớ cũng chẳng thể vui vẻ nổi đâu. Tớ đã gọi cho Ngân, vừa nghe tiếng đã vội cúp máy. Tớ bấm nút đến đỏ cả tay, Ngân cũng không trả lời. Ngân vẫn giận tớ à? Cũng phải, tớ đã nói những lời thật tổn thương. Nhưng Ngân đừng im lặng lâu quá nhé, tớ rất sợ, rất sợ Ngân nói không cần tớ nữa, như cách mà Ngân đi ngày hôm đó.

Tớ vẫn đến Lou, gọi 2 café, ngồi ở bàn cũ chúng ta thường hay ngồi. Một mình, buồn lắm.

Ngân, bao giờ Ngân về?"

"Ngày.. tháng... năm

Ngân,

2 tháng xa Ngân, tớ vẫn không quen được. Tớ vẫn thường chạy đến nhà Ngân hỏi han tình hình và ngồi nán lại với hai cô chú. Ngân có nhiều bạn mới nhỉ? Mà tớ, làm sao có thể vui nổi. Tớ chỉ thấy trào lên cảm giác ghen tị thật nhiều. Ngân vẫn thường nói tớ là người bạn tốt nhất, chỉ cần tớ là đủ đúng không? Mà bây giờ, người bên cạnh Ngân, không phải tớ!

À, tớ lại vô tình thấy Đan ôm hôn một người con trai khác, mà tớ lại chẳng có cảm giác gì nữa Ngân ạ. Chỉ thấy nhớ và có lỗi với Ngân nhiều hơn thôi. Là tớ chẳng biết đúng sai đi to tiếng làm Ngân buồn.

Trời sang Đông rồi, Ngân ơi. Lạnh thật. Ngân hứa đông này đan khăn len cho tớ mà. Đợi Ngân đan rồi trao tận tay cho tớ,nhé! Tớ không quên đâu.

Ngân, bao giờ Ngân về?"

"Ngày ...tháng... năm

Ngân,

Chúc mừng sinh nhật Ngân nhé. Tớ đã mua hẳn một cái bánh kem ngồi đợi Ngân, ở chỗ Lou, mà Ngân không về. Nghe nói Tết năm nay Ngân cũng chẳng thèm về. Ngân trốn tớ lâu vậy? Xin Ngân, tớ biết là quá muộn, nhưng xin Ngân.. Tớ vẫn hay lôi chiếc vòng tay đó ra ngắm, rồi chẳng ngăn được đau lòng. Đợi Ngân về, tớ mua một chiếc mới nhé, không bao giờ cho Ngân tháo ra đâu.

Tớ chẳng muốn giấu là tớ nhớ Ngân. Hôm nay tớ còn nhận nhầm người khác là Ngân. Cô ấy hao hao giống Ngân quá. Hay do tớ nhớ, sinh ảo giác nhỉ?

Mà hình như, là tớ thích Ngân, thật đấy! Nếu tình cảm này, tớ vẫn cho là của một người bạn dành cho một người bạn, thì tớ đúng là thằng đầu đất. Còn Ngân, vẫn thích tớ chứ? Hay đã có người khác bên cạnh?

Người ta hay nói "có không giữ, mất đừng tìm", liệu tớ có muộn màng quá không Ngân?

Ngân, bao giờ Ngân về?

"Ngày...tháng... năm

Ngân,

Một năm tròn, tớ không có Ngân. Khi nghe được tin Ngân về Việt Nam. tớ vui đến độ nhảy cẫng lên được. Cuối cùng cũng đợi được ngày gặp Ngân! "

.............................................

Sân bay đông người, Huy cùng với bố Ngân, trễ chuyến 30 phút, muộn hơn so với dự định. Huy thấp thỏm lắm, không biết phải đối mặt với Ngân ra sao nữa.

....

Kia rồi, cô gái mặc chiếc váy màu trắng tinh khôi đó, chẳng phải là Ngân hay sao. Ngân gầy đi, tóc đã nhuộm màu đỏ cam, chẳng còn đen óng ả của những ngày bên Huy nữa. Đôi mắt kia, nhìn mọi thứ thật rạng ngời, chỉ khi chạm phải Huy, mới ánh lên những tia lạnh nhạt. Huy chợt nở một nụ cười gượng gạo, méo xệch đi đáp trả lại Ngân.

Có những khoảnh khắc ta chẳng hề mảy may để ý, đến cuối cùng lại khắc rất đậm vào tim, trở thành nỗi nhớ.

Có những người ta vô tình với họ, đến cuối cùng mới "tìm lại" thì họ đã không còn ở đó đợi ta nữa.

Như Huy và Ngân lúc này. Để lỡ nhau, liệu có còn bên nhau?

Số lần Huy đến nhà Ngân không thể đếm nổi. Huy muốn lại gần Ngân thêm một chút, một chút. Còn Ngân vẫn lạnh nhạt như thế, đẩy Huy ra xa.

***

Ngày....

Huy chẳng màng đến hình tượng, chẳng màng đến người khác chú ý, lấy hết can đảm, một mực kéo tay Ngân bước ra khỏi nhà. Huy không chịu nổi cái cách Ngân đang đối xử với mình, không chịu nổi sự thờ ơ không quan tâm đến Huy như vậy. Rằng Huy chán ghét làm sao chiếc cửa mỗi lần Huy ra về vội vàng đóng chặt, chẳng có một lời nào dành cho Huy. Rằng Huy hụt hẫng làm sao khi thấy cánh tay Ngân xuất hiện thêm một chiếc vòng tay mới mà theo Ngân kể là của một người bạn tặng.

Huy quay mặt, đối diện với Ngân.

- Vì sao lại đi như thế?

- Muốn như vậy không được sao?

- Vì sao không nói cho Huy biết?

- Có là gì đâu mà phải nói chứ, chẳng phải Huy đã nói tôi như vậy à!

Rồi Huy lôi từ túi áo chiếc vòng tay quen thuộc, đưa đến trước Ngân:

- Vì sao trả lại quà tớ tặng?

Đến lúc nước mắt Ngân không còn nghe lời nữa, lặng lẽ rơi. Ngân đã tự nhủ không được khóc trước mặt Huy cho dù bất cứ chuyện gì xảy đến. Nhưng Ngân vẫn không thể làm được. Tim vẫn đau lắm, bao nhiêu lời nói trước đây tràn về, thắt lại, nghẹn lời.

- Chuyện cũng đã qua rồi, tôi cũng quên đi ít nhiều rồi. Không còn gì nữa thì tôi về đây. Cậu cũng không cần đến nhà tôi nữa đâu.

Ngân quay đi, nước mắt vẫn không thể ngừng, tai như ù đi. Chỉ nghe phía sau loáng thoáng tiếng Huy vọng lại:

- Tha thứ cho Huy được không Ngân, Huy sai rồi.

..................

Đêm đó không hiểu vì sao, trời đổ mưa không ngớt. Ngân ngồi trong phòng, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài kia, phía một người đang đứng dưới màn mưa lạnh buốt, chờ một câu trả lời của Ngân. Tại sao đã một năm trôi qua rồi, mọi thứ cũng đã lắng xuống, mà Ngân vẫn nguyên vẹn một nỗi đau như cũ. Cảm giác đối với một người, không thể nói mất đi là sẽ tan biến được. Ngân làm sao không biết Huy đã cố gắng nhường nào để đổi lấy một ánh nhìn từ phía Ngân, Huy thân thuộc quá. Ngân thực sự muốn đáp lại. Nhưng lòng Ngân lại như một khối tơ vò, mâu thuẫn lắm.

Có phải cậu muốn thách thức trái tim của tớ không Huy? Vậy thì cậu luôn thắng. Đúng hơn là tình yêu của tớ luôn thắng!

Bước chân của Ngân nhanh hơn, nhanh hơn, chạy về phía một người, giữa cơn mưa. Và Ngân biết, dù có chọn bao nhiêu lần đi nữa, thì Ngân vẫn sẽ chọn Huy, chàng trai mà Ngân đã nhớ, đã yêu và cũng đã từng khóc thật nhiều.

Trong vòng tay Huy, Ngân nức nở.

Cái ôm đến muộn, tủi hờn đến muộn, nhưng kịp.

Kịp để Huy nhận ra lòng mình, kịp để Ngân mở trái tim ra một lần nữa, đón nhận.

Và kịp, cho một bắt đầu mới, của chúng ta!

"Ngân, cảm ơn cậu vì tất cả"

Cho một ngày mưa, NHƯNG không hề buồn!


Tải về để dành đọc ( PDF + PRC )

Nguồn: truyenngan.com.vn

Truyện ngắn: Vì ta vẫn còn cần có nhau trong đời

 
Thế Giới Ebook © 2015 - Designed by Templateism.com